Thứ Bảy, 19 tháng 10, 2019

Vợ coi thường tôi và coi hôn nhân là trò đùa

Như thế nào là một cuộc hôn nhân không thể nào cứu vãn được nữa? Không phải do vật chất, cũng không phải do có người thứ ba, mà chính là khi mối quan hệ không được xây dựng dựa trên nền tảng của sự bình đẳng, khi mà đối phương đã không còn tôn trọng mình nữa.

Chạy theo tình yêu một cách mù quáng

Tôi 35 tuổi, có một công việc ổn định, một gia đình nhỏ với vợ và con gái năm nay lên 2. Vợ tôi kém tôi 5 tuổi, xinh đẹp và khá thông minh, tôi luôn tự hào rằng vợ là người khéo léo, biết làm vừa lòng tất cả mọi người. 

cô vợ xinh đẹp

Hình ảnh minh họa

Từ hồi yêu nhau, vợ tôi đã luôn đòi hỏi tôi phải chiều chuộng cô ấy. Không chỉ nhõng nhẽo mà vợ tôi đã không ít lần tỏ ý coi thường tôi nhà quê. Tôi luôn làm theo mong muốn của cô ấy một phần do yêu cô ấy quá nhiều một phần cũng do tôi ý thức được rằng mình thua kém vợ về mọi mặt. Gia đình cô ấy cũng khá giả, nếu không muốn nói là giàu có, còn tôi chỉ là chàng trai tỉnh lẻ lên Hà Nội lập nghiệp. 

Khi nói chuyện cưới xin với bố mẹ vợ, nếu không phải do vợ tôi đang mang bầu thì chưa chắc tôi đã thuận lợi hỏi cưới được. Dù biết như vậy nhưng tôi nghĩ mình là đàn ông, chỉ cần chăm chỉ nỗ lực kiếm tiền, yêu thương vợ con thì “môn đăng hộ đối” không còn là vấn đề.

Bản chất con người không dễ thay đổi

Nhưng giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, sau khi cưới, vợ vẫn giữ những thói quen xấu như hồi con gái và ngày càng không tôn trọng tôi. Tôi đã tưởng rằng sau khi sinh, có với nhau một đứa trẻ xinh xắn, vợ tôi sẽ biết quan tâm và trân trọng cuộc sống gia đình, nhưng không, có lẽ đối với vợ tôi mà nói, hôn nhân chỉ là một trò chơi mà tôi thì không phải đồng đội xứng tầm.

Mọi chuyện bắt đầu tệ hơn khi chúng tôi về chung một nhà, trước đó tôi có tích góp được một khoản tiền nên định dùng để thuê chung cư cho hai vợ chồng ở riêng. Khi tôi đang vui vẻ với dự định này thì vợ ngúng nguẩy, nói rằng đang bầu bí, còn bắt phải đi thuê nhà, cô ấy muốn mua luôn một căn gần nhà bố mẹ đẻ để tiện đi lại và chăm sóc. Tôi tất nhiên cũng muốn mua nhưng tiền đâu ra để mua cả một căn chung cư tiền tỷ trong khi còn sắp phải nuôi thêm một đứa trẻ. 

Hai vợ chồng tôi cãi nhau ngay từ lúc đó, vợ coi thường ra mặt, trách tôi đi làm bao nhiêu năm mà chẳng đủ tiền son phấn sắm sửa cho cô ấy. Rồi vợ tôi thông báo rằng cô ấy sẽ mua một căn chung cư ở gần bố mẹ vợ như cô ấy mong muốn, với số tiền mà bố mẹ cô ấy cho. Mọi thứ đều không hề bàn bạc với tôi mà cô ấy chỉ đưa ra thông báo, tôi đã rất buồn vì điều đó. 

Tôi chỉ biết im lặng, chuyển đến nhà mới và thầm cảm ơn bố mẹ vợ như một loại ơn huệ cũng như tự làm mình lép vế trước vợ và họ hàng nhà vợ. Bố mẹ tôi dù biết rõ và rất muốn giúp nhưng chẳng thể làm gì nổi khi sau tôi vẫn còn ba đứa em ở tuổi ăn học. 

vợ coi thường chồng

Hình ảnh minh họa

Sau chuyện mua nhà, vợ ngày càng được nước lấn tới, dù nghỉ sinh hay sau đó con gái lớn hơn một chút, tôi vẫn là người lo chuyện dọn dẹp cơm nước trong nhà. Mỗi sáng thức dậy, tôi là người cho con ăn, đưa con đi học, chiều về đón con và về nhà dọn dẹp nhà cửa. Vợ tôi ỷ vào công việc thường xuyên phải tăng ca, tham gia các cuộc liên hoan nên về nhà sau khi tôi đã cho con ăn, đôi khi còn trong tình trạng say xỉn. 

Tất nhiên tôi và vợ từng cãi nhau nhiều về việc này, tôi mặc dù rất giận nhưng vẫn nhẹ nhàng khuyên nhủ cô ấy, đưa con cái ra làm cớ mong vợ để tâm hơn đến gia đình, tôn trọng cuộc hôn nhân với tôi. Nhưng tất cả nỗ lực của tôi đều không có kết quả, vợ thường lẳng lặng tránh đi hoặc không bỏ vào tai lời tôi nói. Thậm chí có lần bị tôi lớn tiếng mắng khi say xỉn, cô ấy còn nói thẳng với tôi là nếu cô ấy không đi làm, quan hệ luồn lách để kiếm tiền thì lấy đâu ra để nuôi con, để trả tiền chi tiêu, mua sắm. 

Điều đáng hổ thẹn nhất là tất cả những điều cô ấy nói đều đúng, chỉ dựa vào tiền lương ít ỏi của tôi thì có khi bây giờ cả nhà vẫn đang sống trong căn hộ đi thuê và phải cân nhắc các khoản chi hàng hàng. Vì nghĩ bản thân kém cỏi nên cho dù có khó chịu như thế nào tôi vẫn giữ bình tĩnh và chủ động làm lành sau mỗi lần vợ giận.

Nhưng chuyện ngày càng đi xa và quá đáng, vợ ngày càng không tôn trọng tôi. Chúng tôi gần như sống ở hai thế giới thỉnh thoảng mới chạm mặt nhau, cô ấy làm gì, mua gì, tiêu gì tôi đều không được can thiệp và ngược lại vợ cũng không xem tôi là một người chồng. Năm con lên 2 tuổi, vợ chồng tôi tích góp được một khoản để mua xe vì vợ vẫn luôn muốn có ô tô để đưa đón con đi học cũng như thỉnh thoảng đi chơi cùng bạn bè. Nhưng kế hoạch bỗng đổ vỡ khi gần ngày mua xe thì bố tôi ốm nặng, cần một khoản tiền không nhỏ để phẫu thuật. 

vợ coi thường chồng

Hình ảnh minh họa

Tôi biết vợ tôi hoàn toàn không vui khi tôi đưa khoản tiền này để giúp đỡ bố mẹ. Tôi nhẹ nhàng hứa với vợ là sau này sẽ cố gắng tích góp sau vì chuyện của ông bà là quan trọng. Nhưng sau đó cô ấy tỏ thái độ rõ ràng về việc coi thường tôi.

Đỉnh điểm là thời gian đó, khi tôi chạy qua chạy lại từ bệnh viện chăm bố rồi đến nhà trẻ để đón con, cô ấy vẫn không hề đỡ đần ngày nào. Việc vợ tôi đến bệnh viện thăm bố chồng cũng đếm trên đầu ngón tay. Điều này không chỉ khiến tôi tức giận mà bố mẹ tôi rất phiền lòng. 

Tần suất vợ về nhà muộn ngày càng nhiều, đôi lần tôi bắt gặp đều là đàn ông đưa về. Cho đến một hôm, ở trước mặt tôi vợ bước ra từ xe của người khác, dáng vẻ lả lơi với người đàn ông bên cạnh. Tôi phát điên, nhưng tôi không đủ bản lĩnh để đối mặt với hai con người đó. Điều đáng nói là vợ tôi cố tình để cho tôi nhìn thấy những điều đó, cô ấy không coi tôi ra gì. 

Về nhà tôi đã nổi nóng, cô ấy phủ nhận rằng đó chỉ là đồng nghiệp. Vợ tôi còn lên giọng thách thức rằng đồng nghiệp mà người ta còn biết giúp đỡ đưa đón, mua quà hàng hiệu tặng trong khi chồng chẳng giúp vợ được những điều đó. 

#BAI_VIET_QUANG_CAO1

Giải thoát mình khỏi cuộc hôn nhân tồi tệ

Tôi đã suy nghĩ rất lâu, thằng đàn ông trong tôi thúc giục tôi tự giải thoát cho mình, không thể nhân nhượng mãi cho người phụ nữ ngang ngược như thế này. Tôi hơn ai hết cũng có lòng tự trọng và không mong gì hơn ngoài sự tôn trọng từ phía cô ấy. Nhưng lại nghĩ bây giờ ly hôn, con gái mới lên 2 tuổi, rất có thể vợ sẽ giành quyền nuôi, mà tôi thì sao có thể yên tâm được. Tôi ngập tràn trong đống suy nghĩ nên hay không nên ly hôn, và không biết đã sai từ đâu để bây giờ phải nhận lại một cuộc hôn nhân không lối thoát như thế này.

Có lẽ tôi đã sai ngay từ lúc bắt đầu, có lẽ người ta dùng câu “môn đăng hộ đối” cũng không cũ, nếu tôi không đứng từ dưới nhìn lên cô ấy, nhìn lên gia đình cô ấy thì mọi chuyện có lẽ đã khác. Suy cho cùng tình yêu và hôn nhân, nhất định phải xuất phát từ nền tảng của sự phù hợp và tôn trọng nhau. Nếu đối phương không coi bạn ngang bằng, không dành cho bạn sự tôn trọng thì dù nhẫn nhịn đến mấy cũng có ngày không thể tiếp tục được nữa.

Ngồi lặng nhìn con gái ngủ say, có lẽ tôi đã tìm được câu trả lời tôi mong muốn, cuộc hôn nhân này đã đến lúc không thể cứu vãn được nữa rồi. Tôi chỉ mong con gái mình nếu đã không thể có được tình thương đầy đủ của cả cha lẫn mẹ thì ít nhất cũng được chăm sóc, yêu thương và nuôi dạy tử tế. 

Nguồn: https://thamtutoantam.vn/vo-coi-thuong-toi-va-coi-hon-nhan-la-tro-dua

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét