Tôi từng nghĩ một người đàn ông, chỉ cần chăm chỉ kiếm tiền, không lăng nhăng, không rượu chè cờ bạc đã đủ để được gọi là lý tưởng với phụ nữ. Nhưng cho đến ngày tận mắt chứng kiến vợ mình ngoại tình tôi mới hiểu được đối với phụ nữ, điều họ cần lại khác xa với những thứ đàn ông nghĩ. Và có lẽ cũng hợp lý khi vợ tôi chọn ngoại tình với bác sĩ tâm lý, người mang lại cho cô ấy thứ mà theo cô ấy là tôi không có.
Bắt đầu từ hôn nhân lạnh nhạt
Tôi gần 40, là trưởng một văn phòng luật nhỏ nhưng khá có tiếng ở Hà Nội còn vợ kém tôi 5 tuổi. Từ phát hiện mang thai đứa thứ hai, vợ tôi đồng ý nghỉ hẳn việc ở nhà để tập trung chăm con. Vì tính chất công việc, tôi rất bận, gần như rất ít thời gian tôi có mặt ở nhà hoặc nếu có thì cũng luôn trong trạng thái đang làm việc. Từ khi tách ra mở văn phòng riêng tôi chưa ăn bữa cơm nào cùng vợ con vì liên tục phải tham dự đủ loại tiệc tùng liên hoan.
Vợ tôi là một người phụ nữ thông minh và hiểu chuyện, cô ấy lo hết mọi công việc trong nhà để tôi tập trung cho công việc. Chưa bao giờ tôi phải bận tâm về con cái hay hai bên nội ngoại vì đã có vợ quán xuyến. Tôi biết vậy nên tập trung làm việc, không để cho vợ con thiếu bất cứ gì, tự hứa sau một thời gian nữa ổn định hơn sẽ giãn công việc ra, dành nhiều thời gian cho gia đình hơn.
Hình ảnh minh họa
Nhưng rồi cứ tự nghĩ cố thêm một chút, thêm một chút, dần dần tôi như người nghiện công việc, không thể dứt ra nổi. Văn phòng luật ngày càng nhiều việc, những mối quan hệ của tôi cũng ngày càng mở rộng, những chuyến công tác cũng ngày càng dày đặc, tôi thậm chí còn không nhớ ngày sinh nhật vợ, những ngày lễ lạt lại càng không.
Ban đầu vợ tôi khá gay gắt, cũng như những người vợ khác, cô ấy cằn nhằn mỗi lần tôi có mặt ở nhà. Rồi có lẽ cô ấy thấy phản ứng của tôi quá hời hợt nên lâu dần không còn nói nhiều nữa. Thay vào đó cô ấy im lặng, tự mình lo lắng từ việc nội trợ nên con cái, tôi khi đó còn tự nhủ, vợ tôi cuối cùng cũng hiểu cho nỗi vất vả của người ra ngoài kiếm tiền như tôi. Chúng tôi cứ thế im lặng trong cuộc hôn nhân của chính mình để chờ một ngày đối phương đỡ bận hơn.
Vợ tôi có dấu hiệu trầm cảm
Nhưng có lẽ cả vợ và tôi đều không chờ được khi tôi phát hiện sau khi sinh đứa thứ hai vợ có dấu hiệu trầm cảm. Tôi cứ nghĩ trầm cảm sau sinh chỉ xuất hiện trên phim ảnh hoặc ở những người phụ nữ bị áp lực quá lớn, còn đối với vợ tôi - tôi không để cô ấy thiếu thốn bất cứ điều gì nên chẳng có lý do gì dẫn đến trầm cảm cả. Rồi biểu hiện của vợ ngày càng rõ ràng khiến tôi hốt hoảng, có những lúc cô ấy khiến tôi sợ hãi. Nhưng đó cũng là giai đoạn công việc của tôi nhiều biến cố nên không thể ở nhà nhiều, thay vào đó tôi gửi con về nhà ông bà nội để vợ có thời gian nghỉ ngơi.
Hỉnh ảnh minh họa
Qua một người bạn, tôi có thông tin của một bác sĩ tâm lý hiếm hoi ở Hà Nội, vì ngành bác sĩ tâm lý chưa phát triển nên rất khó để tìm. Tôi nhanh chóng đưa vợ đi khám, mong rằng mọi thứ sẽ ổn hơn vì nếu không có vợ tôi chẳng thể cân bằng nổi giữa công việc và gia đình. Tôi đưa vợ đi khám vào một ngày Chủ nhật sau khi đặt hẹn tại nhà riêng của bác sĩ.
Vị bác sĩ trạc tuổi tôi, điển trai và lịch lãm, có thể do đã từng đi du học lại chuyên ngành tâm lý nên cảm giác đầu tiên mang đến cho vợ chồng tôi là khá dễ chịu. Và vợ tôi tuy là bệnh nhân nhưng không bị áp lực của việc thăm khám, chúng tôi chỉ ngồi uống trà và trò chuyện như những người bạn về đủ thứ chuyện. Giữa buổi thì tôi có điện thoại công việc gấp nên về trước, vợ tôi ở lại khám và tự về nhà sau
Bệnh tình của vợ tôi tiến triển tốt nhưng cũng rất đáng ngờ
Bẵng đi một thời gian, vợ tôi vẫn gặp bác sĩ đều đặn hàng tuần, chủ yếu cô ấy tự đi vì tôi không có nhiều thời gian. Tôi vẫn thường hỏi vợ có thấy ổn hơn không, nếu không sẽ tìm bác sĩ khác, nhưng vợ có vẻ hài lòng với vị bác sĩ này nên tôi yên tâm phần nào.
Sau khoảng hai tháng chữa bệnh, tôi thấy vợ có những biểu hiện tích cực hơn. Cô ấy bắt đầu trở lại vui vẻ thoải mái, thậm chí còn thay đổi theo hướng hơi lạ so với trước đây. Vốn là mẫu phụ nữ đơn giản nhưng gần đây tôi thấy vợ bắt đầu quan tâm nhiều đến vẻ bề ngoài, mua thêm quần áo và đi spa thường xuyên.
Tất nhiên ban đầu tôi khá vui vì sự thay đổi này của vợ, tôi còn cho người gửi quà đến tận nhà của bác sĩ tâm lý vì chắc chắn vợ tôi khỏi bệnh là công của anh ta. Nhưng sự thay đổi của vợ không chỉ dừng lại ở tích cực, vợ tôi thay đổi đến mức người chồng vô tâm như tôi cũng cảm thấy hơi kì lạ.
Vợ tôi liên lạc với bác sĩ tâm lý với tần suất đáng ngờ, tuy vậy vì biết là bác sĩ riêng của cô ấy nên tôi không tra hỏi hay có ý kiến gì. Chỉ khi những cuộc gọi dày hơn vào tối muộn và vợ tôi phải lén lút vào nhà vệ sinh nói chuyện thì tôi không khỏi bất an.
Vị bác sĩ kia cũng xuất hiện trong những cuộc trò chuyện của chúng tôi nhiều hơn, vợ tôi không giấu được sự ngưỡng mộ dành cho anh ta , thậm chí đôi lúc còn mang ra so sánh với tôi.
Phát hiện động trời
Tôi ngày càng nghi ngờ khi mỗi lần đến lịch khám là vợ vui ra mặt, thậm chí trang điểm và ăn mặc rất đẹp. Vốn có nhiều mối quan hệ đặc biệt là với các văn phòng thám tử, tôi âm thầm nhờ một đàn em thân thiết theo dõi vợ để giải tỏa mối nghi ngờ.
#BAI_VIET_QUANG_CAO1
Thực sự nghi ngờ vợ đã khó khăn, nhưng cảm giác chờ đợi kết quả từ thám tử điều tra lại càng khó khăn hơn. Đó không chỉ là cảm giác hồi hộp, lo âu mà đôi khi còn là sự áy náy bởi lẽ điều đó thể hiện tôi không còn tin tưởng người phụ nữ “đầu ấp tay gối” bên cạnh mình. Hôn nhân phải được xây dựng bằng niềm tin, một khi mất đi thì đó thực sự là những phút giây trăn trở và chán chường.
Và điều bất an của tôi thành hiện thực khi nhận được thông tin của thám tử là vợ tôi xuất hiện cùng một người đàn ông ở khách sạn. Cầm chứng cứ trên tay tôi chỉ mong điều này không phải sự thật. Người đàn ông khiến vợ tôi say đắm là gã bác sĩ tâm lý kia.
Vợ nhất định đòi ly hôn
Ba người chúng tôi cứ ngồi như thế cả tiếng đồng hồ, đều là người lớn, đều là người có thành công và địa vị trong xã hội nên có thể cách hành xử của chúng tôi bình tĩnh hơn chăng? Dù lúc đầu tôi chỉ muốn trút giận lên cả hai con người họ bằng những nắm đấm và bạo lực. Vợ là người mở lời trước, cô ấy chỉ nói ngắn gọn một câu: “Em xin lỗi, mình ly hôn đi, em yêu anh ấy rồi”
Rất lâu rồi tôi không nghe được từ “yêu” từ miệng vợ, cuối cùng lại phải chứng kiến cô ấy dùng từ đó để nói về người đàn ông khác. Tôi cũng không có gì để nói, ngoài câu hỏi vì sao.
Hình ảnh minh họa
Vợ nói chính sự vô tâm của tôi đã khiến cô ấy ngoại tình, rằng thứ cô ấy cần là một người đàn ông quan tâm, vỗ về cô ấy, chứ không phải một người chỉ biết kiếm tiền như tôi. Vợ nói anh ta mới là mẫu đàn ông vợ ao ước, là người đàn ông đồng điệu về mặt tâm hồn với cô ấy.
Tôi không quan tâm thế nào mới là đồng điệu tâm hồn, thằng đàn ông trong tôi cảm thấy bị sỉ nhục vô cùng. Họ làm chuyện động trời sau lưng tôi mà mãi tôi mới biết, thậm chí nếu tôi không thuê thám tử thì bí mật này chắc tôi mãi không thể biết. Dù tôi lờ mờ nhận ra một phần sự việc xảy ra là do sự vô tâm và thiếu trách nhiệm của tôi nhưng việc vợ tôi ngoại tình là điều không thể chấp nhận được.
Chúng tôi cứ ngồi nhìn nhau như thế, mỗi người theo đuổi một câu chuyện riêng, một nỗi đau riêng. Tôi còn yêu vợ rất nhiều, yêu và thương nên không muốn từ bỏ cuộc hôn nhân này, hơn nữa chúng tôi còn đã có với nhau 2 mặt con. Nhưng cô ấy có vẻ rất quyết đoán, cô ấy thật sự muốn ly hôn, có lẽ cô ấy mới tìm được tình yêu đích thực.
Tôi còn có thể làm gì được, tôi không thể níu giữ trái tim của người đàn bà khi họ đã trao trọn vẹn cho kẻ khác. Tôi đồng ý ly hôn.
Tôi là một thằng đàn ông bản lĩnh. Tôi suy sụp nhưng không ai có thể nhìn thấy được nỗi đau trong tôi đang lớn như thế nào. Tôi đã thành công trong sự nghiệp nhưng là kẻ thất bại trong hôn nhân.