Chị Lan (37 tuổi, Thanh Xuân, Hà Nội) vừa mới ly hôn được 5 tháng, hiện tại chị đang sống cùng con gái 10 tuổi.
Bước ra khỏi cuộc hôn nhân ấy, chị nhủ lòng sẽ ở vậy cho sướng thân. Cuộc sống sau ly hôn của hai mẹ con khá thỏa mái, chị hoàn toàn có đủ điều kiện lo cho con mình.
Chia sẻ về sự chia ly cuộc hôn nhân đầu, chị nói thực chất quan hệ giữa vợ chồng chị rất bình thường. Nhưng vì nhà mẹ chồng chỉ có hai mẹ con nên anh chị không thể ra ở riêng được, chính vì mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu và chồng là người bị kẹt ở giữa ròng rã trong suốt 12 năm nay khiến cuộc hôn nhân của anh chị không thể cứu vãn.
Chị và mẹ chồng xung khắc từ đủ mọi chuyện, từ chuyện sinh con trai con gái đến huyện chăm sóc con, chăm sóc chồng.
Và điều khiến mâu thuẫn trở nên đỉnh điểm chính là khoản mẹ chồng luôn muốn quản lý tiền nong của con trai và con dâu. Bà bắt vợ chồng chị phải nộp toàn bộ lương cho bà giữ, chi tiêu cuộc sống. Ở với bà, bà tiết kiệm vô cùng.
Chị Lan vẫn còn bức xúc khi nói chuyện mẹ chồng:
“Không phải biện bạch gì đâu, nhưng tôi chẳng nhờ nhà chồng từ những cái cỏn con, hà cơ gì mà lại phải chịu sự đầy đọa của mẹ chồng, Tiền vợ chồng tôi làm ra, còn phải tích cóp lo cho con về sau nữa. Mẹ chồng già rồi, chị cần ở nhà ăn chơi, để cho con cái cung phục là được rồi, đằng này bà ngang ngược vô lý quá. Tôi chịu khổ hơn chục năm nay đủ rồi. Việc ly hôn cũng chẳng phải là điều hay ho những đến đường cùng thì cũng phải giải thoát cho mình và con”.
Thời gian đầu sau ly hôn, chồng vẫn rất quan tâm đến mẹ con tôi. Anh thường xuyên qua thăm, chơi. Đã có lúc anh ngỏ ý muốn quay về với nhau và anh hứa sẽ khuyên nhủ mẹ.
Tôi quyết định cùng con chuyển sang một thành phố mới, xin thuyên chuyển công việc, tôi cũng muốn chồng được làm tròn chữ hiếu.
Hình ảnh minh họa
Rồi cuộc sống gần cũng đi vào quỹ đạo, con gái và tôi bắt đầu quen với môi trường mới.
Cuộc sống mẹ đơn thân vất vả cũng có, lại sống ở thành phố lạ, nên nhiều lúc cũng cô đơn, muốn tìm được người sẻ chia.
Rồi cứ thế, nỗi buồn đau nguôi ngoai, gặp được người đàn ông phù hợp, Chị lại băn khoăn, cân nhắc…
"Tôi quen anh và sự cảm thông, đồng điệu và chia sẻ. Cùng cảnh “rổ rá cạp lại như mình”, điều tôi thấy yên lòng khi bước vào cuộc hôn nhân thứ hai là vì anh rất yêu thương con riêng của tôi.
Nhưng thói đời, khi yêu mấy ai bộc lộ nhược điểm ngay thời gian đầu. Sống cùng nhau rồi, anh vẫn yêu thương con riêng, vẫn chủ toàn với gia đình, nhưng lại luôn nghi ngờ dằn vặt tôi. Trong đầu anh lúc nào cũng có những tình huống giả định cho sự phản bội của vợ. Và anh lồng lộn ghen tuông. Tôi đi đâu, làm gì, gặp ai, luôn bị anh tra hỏi, chất vấn.
Cuộc sống gia đình mới bắt đầu mà tôi đã cảm thấy rất bức bối, mệt mỏi. Nhiều lần đã cố gắng thật bình tĩnh để góp ý nhẹ nhàng với chồng. Ấy vậy mà anh chỉ im lặng. Anh nói có lẽ là do sự phản bội của người vợ đầu khiến anh ám ảnh nên như vậy.
Những rồi mọi thứ vẫn đâu vào đấy, anh chẳng thay đổi gì cả. Thậm trí cơn ghen còn lên đến đỉnh điểm. Lần đó, vì nể nang bạn bè đồng nghiệp mới, nên ở lại vui chơi hơn 10h mới về, người có chút men rượu, anh tra hỏi liên tục, không kiềm chế được, anh còn thượng căng chân hạ cẳng tay với tôi.
Càng nghĩ càng thấy cay đắng. Kiếp đàn bà lấy chồng 2 lần như tôi sao khổ quá vậy. Tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa.
Phải chăng lúc quyết định lấy chồng lần 2 tôi đã quyết định quá nhanh chóng để bây giờ phải hối hận như thế này.
Nếu chồng không thay đổi, cả đời sống bên nhau chỉ để dằn vặt nhau như thế thì quả thực tôi không thể chịu được. Còn nếu nhắm mắt nhịn nhục vờ như yên ổn, thì có khác gì tự đầy đọa chính mình?"